Nguyễn Tất Nhiên

Sông Chẳng Thể Khi Không Vươn Thành Thác

Người nhìn người bằng xạ nhãn diều hâu
người tận dụng người từng manh thịt rữa
người tỉ mỉ trám từng li ti hở
cấm ngặt nghiêm nhân đạo ướm chân ra
thế nhưng ta, ta thả cửa bung thùa
xem hậu quả của hành vi tâm cảm
mình xác tín thương yêu là lẽ sống
thì hề chi dăm đòn thuật giết người
sá gì em, đôi ngụm đỏ máu tươi
bắt buộc phải ọc trào theo sức nện!
ta thánh thiện bởi vì em thánh thiện
tự nhiên phai, phai nhạt đắng cay đời
tự nhiên ngây thơ hẳn nụ cười
tin sự sống, bởi vì em môi ngọt
tin Thượng Đế, bởi vì em có thật
tan hằn thù vì, chếnh choáng lương duyên ...
ta bỗng thôi thèm khát vọng bình yên
(đời ý nghĩa khai sinh trong dữ dội
mầm ánh sáng nẩy lên từ bóng tối
như hiền lành nhờ độc ác biện minh!)
ta bỗng thôi thèm khát giọt bình yên
(đời hết đẹp nếu không còn nghiệt ngã!)
mỗi thân phận là một cây sai quả
cứ đều đều chín tới trái oan khiên!

Được bạn: vnpoems đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Sông Chẳng Thể Khi Không Vươn Thành Thác"